đàm hi lục chinh

Cục Điều tiết Điện lực (Bộ Công Thương) vừa có văn bản số 1171/ĐTĐL-TTĐ gửi Cục Điện lực và Năng lượng tái tạo, phản hồi đề xuất của Tập đoàn Điện lực Việt Nam (EVN), khi tập đoàn này đề nghị không giao EVN đàm phán giá điện, hợp đồng mua bán điện với các dự án năng lượng tái tạo chuyển tiếp. EVN chưa tính tới tăng giá điện trong năm 2022 Đồng chí Nguyễn Xuân Phúc được bầu giữ chức vụ Chủ tịch nước CHXHCN Việt Nam. 10:04 | 05/04/2021. (Chinhphu.vn) - Sáng 5/4, với 468/468 đại biểu có mặt tán thành, Quốc hội đã thông qua Nghị quyết bầu Chủ tịch nước đối với đồng chí Nguyễn Xuân Phúc. Đối tác nói về chúng tôi. Từ khi đặt chân vào Việt Nam năm 2018, J&T Express luôn nỗ lực hết mình, hoàn thành nghĩa vụ của một đối tác vận chuyển lớn trong khu vực, mang lại dịch vụ tốt nhất cho tất cả khách hàng, nhận về nhiều lời khen và nhận xét tích cực. Đây Quyền lực của tân Tổng thống Ukraine Viktor Yanukovych như thêm vững chắc sau khi Đảng Các khu vực nhanh chóng thành lập được chính phủ mới với một trong những đồng minh thân cận nhất của ông trở thành thủ tướng. ông sẽ nhanh chóng đàm phán với Quỹ Tiền tệ quốc Đừng tự khóa mình vào những cách làm đã sáo mòn. 12. Quyền lực kiên trì: Sự kiên trì đối với quyền lực giống như cacbon đối với thép. Hầu hết mọi người không đủ kiên trì khi đàm phán. 13. Quyền lực của khả năng thuyết phục: Nếu bạn muốn thuyết phục đối Badische Zeitung Anzeigen Sie Sucht Ihn. Có được không?Được cái rắm ấy!Khoảnh khắc đó, Lục Chinh hơi ngẩn người, thậm chí sợ rằng tiếp theo đó cô sẽ đại nghịch bất đạo buông lời “cuồng ngôn”!Anh càng sợ mình sẽ không trốn thoát được khỏi ma chướng do tiểu yêu tinh này bày sao thì, anh cũng là một người đàn ông, cũng có nhu cầu sinh lý không thể bình thường hơn được nữa, huống hồ, người anh đang phải đối mặt không phải là một người phụ nữ bình thường mà là một tiểu hồ ly vô cùng quyến rũ!“Lo lắng sao?” Nghiêng đầu nhìn Chinh không đáp lại.“Tại sao anh lại không nhìn tôi?” Đàm Hi nhìn thẳng vào mặt anh nhưng không thể nắm bắt được ánh mắt của người đàn uể oải và thất bại nặng nề dâng lên.“Tại sao không nhìn tôi?”“…”“Tôi đẹp mà!”“…”“Nói đi, tôi có đẹp không?” Giơ tay ra, bóp lấy mặt gia gạt tay ra, “Đừng có động chân động tay.”“Sợ cái gì chứ? Những chuyện như thế này, người chịu thiệt là con gái mà.”“Biết là chịu thiệt rồi mà vẫn còn làm sao?”Đàm Hi nhếch miệng cười khúc khích, đôi mắt mở to có sương mù bao phủ, “Ai bảo anh đáng yêu như vậy chứ? Hi hi…”Nói xong, còn vỗ hai cái lên gương mặt tuấn tú, không đau, nhưng lại vô cùng thân Nhị gia choáng váng, ngây người, sửng sốt, quẫn bách đến cực hầu chuyển động lên xuống, đôi mắt màu đen chớp chớp, biểu cảm trên gương mặt nhăn nhó thành cái bánh quai chèo, vẻ mặt ấy lập tức khiến cho cô nàng nào đó phải bật cười khanh đủ rồi, cô xoa bụng, cằm đè lên vai người đàn ông.“Lục Chinh, tôi không thích Tần Thiên Lâm.”Cô cảm giác được rõ ràng cơ thể người đàn ông cứng đờ, mặc dù chỉ trong một khoảnh khắc rất ra, lại là một kẻ biết rõ chuyện này…Chuyện do một tay nguyên chủ gây ra, bây giờ lại đổ hết lên đầu cô, nghĩ thôi cũng đã thấy ấm ức rồi…“Anh không tin sao?”Người đàn ông di chuyển ánh mắt, “Không liên quan đến tôi.”Giỏi lắm!Đàm Hi thầm mắng, nhưng trên mặt lại không hề có chút bất mãn nào, chỉ ồ một tiếng, rủ mắt xuống, không nói gì gia lạnh lùng liếc nhìn, “Còn muốn cưỡi đến khi nào nữa? Xuống xe.”Nói xong, mới giật mình nhận ra chữ “cưỡi” kia có ý nghĩa bóng bẩy đến ràng, Đàm Hi cũng phát hiện ra, mỉm cười, ánh mắt dần mê ly hơn.“Không xuống, tôi muốn lên, lên anh.”“Chó con! Nhìn rõ xem ông đây là ai đi!”Dù gì anh cũng đã ăn cơm gạo hai mươi mấy năm, lại bị một con nhóc vắt mũi chưa sạch trêu chọc ư?Nhất thời, vừa tức vừa hận!“Anh là Lục Chinh, là cậu của Tần biến thái, là người đàn ông… tương lai của tôi! Hi hi…”“Ăn nói bậy bạ! Tôi nói lần cuối, cút xuống!”“Không cút!”“Có tin ông…”“Đánh tôi à?”Lục Chinh “…”Rốt cuộc anh đã tạo nghiệt gì, sao ông trời lại phái tiểu yêu tinh này đến xử lý anh như thế cơ chứ?“Ôi… nóng quá.”Lẩm bẩm một câu, rồi đột nhiên không có động tĩnh gì nữa.“Đàm Hi?”Lục Chinh nhíu mày, nâng gương mặt nhỏ nhắn kia lên đặt vào trong lòng, đẩy những sợi tóc tán loạn ra, những chỗ chạm vào nóng đến đáng sợ.“Đàm Hi, cô tỉnh lại đi!”“Ưm… Hề Hề nóng… khó chịu quá… mẹ ơi…”Hai giọt nước trong suốt óng ánh từ hốc mắt rơi xuống, rơi xuống mu bàn tay người đàn ông, mơ hồ cháy nghiêm trọng trong mắt khó mà che dấu lâu sau, một tiếng than nhẹ thốt ra từ cánh theo sự bất đắc dĩ, nhưng lại khó thoát như lâm vào vũng đầm lầy, rõ ràng đã biết là cái bẫy do số phận giăng ra nhưng lại không thoát ra được, cứ cố gắng mãi nhưng vẫn thua người đang ở phía trên xuống, ấn vào ghế lái phụ, một tay thắt dây an Hi giãy dụa.“Ngoan ngoãn đi!”“Lục Chinh?”Người đàn ông ngẩng đầu, lạnh lùng liếc nhìn, Đàm Hi rùng mình một cái, ngay cả hàm răng cũng va vào nhau lộp cộp.“Cảm thấy thế nào rồi?”“Nóng… rồi lại lạnh…”Trên người Đàm Hi chỉ quấn một chiếc khăn tắm mỏng manh, bên ngoài là áo vest, đôi chân dài trắng nõn lộ ra bên ngoài, chân đi đôi dép tông, mái tóc ướt sũng thả ra giống như thảm cỏ nước dập dềnh dưới đáy biển, môi trắng nhợt đến đáng sợ, lúc này, cô đang co rúm người lại, đâu còn chút khí thế nào như vừa nãy nữa?Người đàn ông nhíu chặt mày lại, dứt khoát quyết định, “Đi bệnh viện.”“Không đi!” Một giây trước còn run rẩy lẩy bẩy đáng thương, bỗng nhiên dựng lông lên, “Tôi không đi!”“Đàm Hi, đừng có cứng đầu!”“Không đi!”“Nghe lời.” Anh nhẹ giọng trấn an.“Không đi! Không đi! Mẹ kiếp, anh có hiểu tiếng người không hả? Tôi đã nói là không đi rồi – có chết cũng không đi!”“…”Người đàn ông tức đến hai tay run rẩy, lồng ngực phập phồng mạnh sâu một hơi, cắn răng thật chặt, Đàm Hi cố gắng để bản thân bình tĩnh lại.“Nếu như anh cứ bắt tôi đi bệnh viện, thì bây giờ dừng xe lại ngay.”Két!“Cô muốn gây chuyện đến bao giờ nữa hả?” Người đàn ông nghiến răng nghiến lợi.“Tôi không đi bệnh viện. Mở cửa!”“Đàm Hi, bây giờ không phải là lúc cô giở tính khí trẻ con ra.”“Tôi biết, tôi rất bình tĩnh, tôi chỉ không muốn đi bệnh viện thôi!”“Cô tự làm tự chịu!”Lạch cạch!Cửa xe mở này, Đàm Hi đi rất dứt khoát, đẩy cửa, xuống xe, đóng cửa, không quay đầu qua con đường dày đặc xe qua lại, hòa vào dòng người, lưng cô thẳng tắp, thanh tao như cây trúc, nhưng điều kiện tiên quyết là bỏ qua dáng đi chệnh choạng lên vô lăng, Lục Chinh tức giận đến hai mắt đỏ ngầu.“Chó con!”Đạp mạnh chân ga, một giây sau, chiếc xe đã lao đi như mũi tên rời khỏi cây cung, vọt nhanh về phía trước, biến mất trên đường phố… “Đều là hiểu lầm thôi.” Nghiêm túc, vẻ mặt cực kỳ thành đàn ông không nói gì, vẫn nhìn cô chằm Hi hoảng rồi lại giơ tay định kéo bàn tay đang giữ lấy cằm mình ra nhưng lại chẳng lay chuyển kéo, còn dùng thêm không động nổi.“Đau...” Cô bẹp miệng, nước mắt như sắp tràn khỏi Chinh thở dài, cầm lấy tay nhỏ của thiếu nữ, “Biết đau còn dám thò tay ra à?”Mở ra, đưa tới trước mặt, nhìn cổ tay bị bọc kín mít của cô, mày càng nhíu chặt Hi đảo mắt, nũng nịu kêu “đau” một tiếng nữa, ánh mắt của người đàn ông càng thêm mềm mại.“Sao lại thành như thế này?”“Bị dao chém qua.” Dừng một chút, lại bổ sung, “Chảy rất nhiều máu...”Mày nhíu càng chặt, như sắp xoắn lại với nhau ấy.“Anh ngồi xuống đi.” Đàm Hi hiển nhiên đã quên một cánh tay khác đang cắm kim truyền nước, làm bộ kéo ống tay áo của anh, suýt chút nữa làm máu chảy ngược trở lại.“Ngồi yên đi!”“Anh đừng đứng mà, em ngẩng đầu rất mỏi, đau cổ...”“Đúng là lắm yêu cầu thật.” Tuy nói vậy nhưng thân thể lại rất nghe lời, ngoan ngoãn ngồi xuống cạnh Hi quay đầu đi, gác lên vai anh, “Anh ăn cơm em mang cho chưa?”“Rồi.”“Hương vị thế nào?”“Không tệ.”Đàm Hi bĩu môi “Anh phải nói là rất thơm.”“Ừ, rất thơm.”“Vậy...” Con ngươi đen láy đảo loạn, “Anh ăn no chưa?”“Lửng dạ.”“Em nhớ rõ là mang rất nhiều thức ăn mà...”“Ăn được một nửa, sau đó chạy thẳng tới bệnh viện.”Đàm Hi lè lưỡi.“Anh... Giờ có muốn đi ăn cái gì không?”“Không cần.”“Vậy cũng không cần uống nước à?”“Không cần.”“Anh có đi toilet không?”“Sao, muốn đưa anh đi à?”“Đồ lưu manh.”Đàm Hi lòng vòng một hồi, cái gì nên hỏi cũng đã hỏi hết, người đàn ông vẫn trả lời từng câu một, cực kỳ kiên cùng, cô đã nói xong hết những gì có thể nói rồi mà Lục Chinh vẫn bày ra bộ dáng không nóng không lạnh kia.“Khát không?” Anh hỏi, “Có muốn ôm một cốc nước, vừa uống vừa nói, chờ xem đến cuối cùng em có thể lảng sang được chuyện khác nữa không?”Ực-Đàm Hi suy sụp, “Hì hì, anh nói gì thế...” Nụ cười hơi xấu hổ, ánh mắt chột dạ.“Nhóc con, biết tại sao người đánh cá khi thu lưới lại không vội vàng xách cá lên bờ không?” Bàn tay đặt lên vai cô, nhẹ nhàng vuốt Hi mặc áo ngắn tay, cũng không biết vô tình hay cố ý mà người đàn ông lại hơi kéo tay áo hình lá sen của cô lên, để da thịt chạm vào giác hơi chai sần truyền ra từ bàn tay của anh khiến da đầu Đàm Hi tê dại, eo nhỏ lập tức mềm nhũn, toàn bộ cơ thể như muốn hóa thành nước.“Tại... tại sao?” Cô cắn đàn ông thở dài “Bởi vì, người đánh cá muốn nhìn thấy cá giãy giụa hấp hối trong lưới.”Đàm Hi dừng lại, lập tức hiểu ra, “Anh cố ý nhìn em diễn trò chứ gì?”“Biểu diễn rất xuất sắc. Còn có chiêu thức gì, cứ việc bày hết ra đây.”“Anh!”“Nhóc con, em tránh đông tránh tây cũng không tránh thoát được đâu! Nói đi, vết thương của em là thế nào?” Giọng lập tức lạnh Hi nhụt chí, lão già chết tiệt này quả thực là xấu xa đến không chấp nhận được!Lục Chinh hừ lạnh, cũng không giả vờ nữa mà lập tức trầm mặt “Nói chuyện!”Thiếu nữ run rẩy toàn nhiên, không nên ảo tưởng con sư tử hung tàn có thể hiền hòa được, nếu ngày nào đó nó thực sự tỏ ra hiền hòa, vậy thì không nghi ngờ gì nữa, chắc chắn là giả vờ để dụ địch rồi! “Ngoài ý muốn.”Vốn dĩ, cô chẳng có việc gì, không ngờ chụp viên gạch thôi cũng bị cọ vào lưỡi dao, không phải ngoài ý muốn thì là gì?“Đừng có lừa anh.”“Thật mà, em thề, tuyệt đối không nói dối nửa lời!”“Được, vậy anh hỏi em, tại sao em không đợi anh? Trên đường rời đi đã làm gì hả?” Ánh mắt sắc bén, mắt sáng như đuốc.“Chẳng phải anh bận họp ư... Hơn nữa, em quên mang theo điện thoại, không thể cứ ngồi chờ mốc meo ở đó được đúng không?”“Thế nên em liền đi ra ngoài tìm dao à?”“Đã bảo là ngoài ý muốn rồi mà, em có ngu đâu, sao có thể vô duyên vô cớ đi tìm chết được?”“Em cũng biết là tìm chết ư?” Người đàn ông nghiến răng, “Vừa rồi còn muốn chạy? Rút kim tiêm? Đàm Hi, em có tin anh...”Híp mắt, ngẩng đầu, “Anh làm gì?”“Anh giết chết em.”Thiếu nữ hít mũi, lẩm bẩm một câu mà Lục Chinh không nghe rõ lắm.“Em nói gì hả?”Môi mắt thiếu nữ lại cong lên, rúc vào trong ngực anh, “Nếu đổi thành ở trên giường trong phòng ngủ, em cũng không ngại đâu...”“Con cún này! Em...” Lục Chinh tức giận đến nghẹn lời, không thể nói được gì điều, ngay sau đó anh lại nhìn thấy ngay đôi mắt âm thầm đắc ý của người nào đó, lập tức giận giữ, duỗi tay túm lấy vai Hi né tránh, dùng tay chắn theo bản năng, lại bị anh mạnh mẽ gạt đi.“A...” Kêu rên một tiếng, sắc mặt lập tức trắng bệch.“Sao thế?”“Đau...” Đàm Hi ngửa ra sau, vẫn duy trì tư thế bị đẩy ra, mà cổ tay vừa lúc bị đập lên thành Chinh giơ tay đỡ cô.“Đừng động vào!” Đàm Hi lắc đầu, một màn nước lấp lánh trong hốc mắt, cắn răng, chậm rãi giữ lấy tay lật trở băng gạc trắng tinh nổi lên một tầng máu đỏ, trong mắt người đàn ông liền nổi lên sự hối hận và tràn ngập đau lòng.“A Chinh...” Khuôn mặt thiếu nữ trắng bệch, mắt đỏ bừng, nhệch miệng nhưng vẫn không khóc lên.“Ngoan, anh đi gọi Thiệu Huân.”Mười phút Thiệu Huân cuốn xong vòng băng gạc cuối cùng liền thu tay lại, đứng dậy, thu dọn một đống chai lọ vại Hi ngồi dựa vào đầu giường, tay trái vẫn đang cắm kim truyền đó không xa, trước cửa sổ, một thân ảnh cao lớn đứng lù lù, thấy băng bó xong rồi mới thầm thở phào một hơi.“Tay của tôi... sẽ không sao chứ?” Đàm Hi cắn môi, ánh mắt lo Thiệu Huân vẫn lạnh mặt, không nói câu bác sĩ, anh ta ghét nhất những bệnh nhân không phối hợp, mà Đàm Hi chính là tiêu biểu.“Chẳng lẽ thật sự hỏng rồi? Không được... tôi còn cần tay để vẽ tranh nữa...”Lục Chinh cũng nhìn anh ta chằm chằm.“Tạm thời không thành vấn đề. Nhưng nếu cô còn tiếp tục hành hạ nó thì tôi cũng chẳng có cách nào đảm bảo hết.”Thần kinh căng thẳng của Đàm Hi lập tức thả lỏng. Nói thật, khi miệng vết thương đập vào thành giường, cơn đau bất chợt ập tới làm cô kinh hoảng, thậm chí còn không biết phải làm thế nào.“Không hành hạ nữa, tôi nhất định sẽ bảo vệ nó thật tốt...”Bàng Thiệu Huân hừ một tiếng, động tác trên tay vẫn không dừng, xử lí xong rồi mới nói “Tôi ra ngoài đây.”“Tôi đi cùng cậu.”Hai người đàn ông nối gót nhau ra cửa được khép Hi ngáp một cái, mí mắt dần rũ hành lang, hai người đàn ông cao lớn đứng đối diện nhau.“Tay cô ấy làm sao thế?” Lục Chinh kẹp thuốc lá, khói thuốc lượn lờ làm mặt mày như chìm trong sương mờ.“Cậu hỏi tôi thì tôi biết hỏi ai?” Bàng Thiệu Huân thấy hơi buồn cười, “Cậu chỉ là họ hàng thôi, có phải quan tâm hơi quá rồi không?”Đừng nói là vợ của cháu trai, dù là thằng cháu trai Tần Thiên Lâm thì cũng chưa thấy cậu ta để bụng như thế bao phải là...Bàng Thiệu Huân kinh hãi giật mình, giây tiếp theo liền quyết đoán dập tắt suy nghĩ hoang đường cũng có thể nhưng Lục Chinh lại khác, sự lý trí và chính trực của cậu ta sẽ tuyệt đối không cho phép bản thân mình bước qua ranh giới dù, đó là một cô gái rất dụ người...Lục Chinh không nói giờ, thân phận của anh không chỉ là họ hàng nữa. Cậu? Tình nhân? Bạn trai?Trước khi gặp được Đàm Hi, Lục Chinh chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày mình bị một đứa nhóc điên khùng ăn sạch sẽ như thế này.“Có điều, có một người đàn ông tới cùng cô ấy.” Bàng Thiệu Huân lại nhớ tới tên lưu manh kia.“Ai?” Đầu ngón tay kẹp điếu thuốc run lên, tàn thuốc cũng bị chấn động mà rơi xuống.“Nhìn có vẻ như là một tên du côn, có điều lại vô cùng đẹp trai.”Lục Chinh nhíu mày.“Đúng rồi, tôi nghe nói cô ấy đã dọn ra khỏi Tần gia, có chuyện gì thế?”“Cãi nhau.”Bàng Thiệu Huân bĩu môi, “Càng ngày tôi càng không hiểu nổi người của Tần gia đó, cậu nói xem có phải gã Tần Thiên Lâm đó bị úng não rồi không? Sao có thể vừa mắt cọng giá đỗ Đàm Hi này chứ? Chẳng lẽ... hắn thực sự có sở thích với trẻ con à?”Nói xong liền phì cười, nhưng đưa mắt nhìn sang người đối diện thì thấy sắc mặt người nọ căng thẳng, hình như rất không vui.“A Chinh, cậu không trách tôi đấy chứ?”“Trách cậu cái gì?” Anh hút một hơi Thiệu Huân mở một cánh cửa sổ ra để mùi thuốc tan vào không khí, “Trách tôi tự chủ trương, hại cậu chọc phải một mối phiền lớn như thế.”Nghe thế, người kia liền cười nhạt, “Đúng là rất phiền toái.”Bàng Thiệu Huân cứ cảm thấy lời này còn có ẩn ý gì đó, nhưng suy nghĩ cẩn thận thì lại chẳng thấy có vấn đề gì cả.“Vậy cậu định làm thế nào nữa đây? Hay là gọi Tần gia tới đón người về đi.”Anh ta không quen biết gì nhà đó nên cũng sẽ không có số điện thoại của ai cả, nếu không cũng đã không gọi cho Lục Chinh.“Tạm thời không cần.” Tắt thuốc, ném ra ngoài cửa sổ.“Vết thương của cô ấy không nghiêm trọng lắm, truyền xong nước là có thể về, cậu...”“Tôi vào xem thế nào.” Nói xong, xoay người rời Thiệu Huân đứng nguyên tại chỗ, sau một lúc lâu mới áp xuống được cảm giác quỷ quái trong lòng, vừa đi vừa lẩm bẩm.“Tên này học được trò xen vào việc của người khác từ khi nào vậy...”Khi Lục Chinh quay lại phòng bệnh thì Đàm Hi đã ngủ rồi, khuôn mặt nhỏ trắng nõn cực kỳ an ngồi xuống mép giường, lặng lẽ ngắm nhìn cô, đột nhiên phát hiện ra dường như mình vẫn chẳng hiểu gì về cô đầu tiên gặp mặt, cô ấy nhìn “thằng em” của anh, không những không biết xấu hổ mà còn bình luận từ đầu tới đó, là vô số thủ đoạn trêu chọc của cô, ùn ùn không dứt, cứ không biết tốt xấu mà lượn lờ trước mắt anh, đánh không đi, mắng không nghe, mỗi lần anh tức giận đến ngứa răng thì cô lại cười cực kỳ vô tư, thoải mái.“Em ấy...” Nuôi một đứa con gái còn chẳng nhọc lòng như thế.“Ưm...” Lông mi run rẩy, thiếu nữ chép miệng, định giơ tay ra vặn mình nhưng Lục Chinh đã nhanh tay lẹ mắt đè lại.“Đừng động nữa.”“Ơ? Sao em lại ngủ rồi?” Đàm Hi chớp mắt, sương mù mênh Chinh đặt tay cô sang một bên, ánh mắt lộ vẻ cảnh cáo “Đừng động đậy.”“Cậu, cháu đau...”“Ừ.”“Lục Chinh, em nói là em đau!”“Rồi sao?”“Anh đừng tức giận nữa có được không?”“Anh không tức giận.”“Có! Vừa rồi còn muốn động tay chân với em.”“Đó là do em quá đáng!”Đàm Hi bĩu môi, trong mắt lộ ra vẻ uất mắt người đàn ông lập tức mềm nhũn “Được rồi, anh không tức giận. Có muốn uống nước không?”Lắc đầu.“Em ấy, chẳng bao giờ làm người ta yên lòng được.” Có một chút bất đắc dĩ.“Chẳng phải là cho anh tìm cơ hội thể hiện sao?”“Em còn cãi cùn à?” Rõ ràng là tức giận tới đau cả gan mà lại không nỡ nổi rồi chỉ mới nổi giận một tí đã khiến Đàm Hi phải chịu khổ, anh chẳng dám làm lần thứ hai nữa.“Nếu ngày nào đó em làm anh bớt lo thì anh cứ ở một bên khóc đi!”Người đàn ông nhướng mày, “Đây là luận điệu gì hả?”Đàm Hi hơi dịch tay trái về đằng trước, cẩn thận để không đè lên kim tiêm, “Thất thần làm gì? Đưa tay đây.”Lục Chinh đặt tay lên tay cô, bật cười bất đắc dĩ, “Em lại muốn giở trò gì...”Cô chậm rãi mở miệng, rõ ràng là giọng điệu vui đùa nhưng lại có vẻ rất nghiêm túc-“Nếu một ngày nào đó em không gây sự với anh, không làm phiền anh, không lăn lộn anh thì chứng minh em không còn yêu nữa...”Chỉ có người không thân mới sợ làm phiền tới đối phương mà thôi. Tác giả Du Nhân Trạng thái Dịch full Đọc từ đầu Anh là thiếu tướng đã ngủ đông, là một tổng giám đốc bá đạo và lạnh lùng trong giới làm ăn. Bạch đạo sợ, hắc đạo kính, người ngoài gọi anh là “Sát thần mặt lạnh“. Anh cuồng ngạo, ý chí như sắt đá nhưng lại bị cô mặt dày mày dạn quấn đầu gặp mặt, địa điểm Toilet nam của bệnh viện.“Ồ... Người anh em, đừng kéo khóa làm gì, anh bạn cứ tùy tiện đi, tôi chỉ đi dạo thôi.” Sau đó chuồn thứ hai gặp mặt, địa điểm Phòng bệnh.“Đó là nơi công cộng, anh không biết sao?”Cô cưỡng từ đoạt lý, anh thờ ơ lạnh nhạt, cuối cùng lập tức vác lên vai, đóng gói khiêng lời ngon tiếng ngọt, từng bước áp sát; anh lạnh lùng như núi băng, lù bù bất động. Rốt cuộc, một ngày anh cũng không thể nhịn được nữa...“Đàm Hi, tôi đã cảnh cáo em là không cần đùa với lửa chưa?”“Ừ, anh chính là lửa, số phận đã an bài để em chơi rồi.”“Đừng hối hận!”Ngày hôm sau, cô nàng nào đó chân tay mềm nhũn khóc không ra nước mắt Sao bảo là núi băng hệ cấm dục cơ mà?Mời các bạn đón đọc bộ truyệnNàng dâu cực phẩmcủa tác giảDu Nhân. “Đều là hiểu lầm thôi.” Nghiêm túc, vẻ mặt cực kỳ thành đàn ông không nói gì, vẫn nhìn cô chằm Hi hoảng rồi lại giơ tay định kéo bàn tay đang giữ lấy cằm mình ra nhưng lại chẳng lay chuyển kéo, còn dùng thêm không động nổi.“Đau...” Cô bẹp miệng, nước mắt như sắp tràn khỏi Chinh thở dài, cầm lấy tay nhỏ của thiếu nữ, “Biết đau còn dám thò tay ra à?”Mở ra, đưa tới trước mặt, nhìn cổ tay bị bọc kín mít của cô, mày càng nhíu chặt Hi đảo mắt, nũng nịu kêu “đau” một tiếng nữa, ánh mắt của người đàn ông càng thêm mềm mại.“Sao lại thành như thế này?”“Bị dao chém qua.” Dừng một chút, lại bổ sung, “Chảy rất nhiều máu...”Mày nhíu càng chặt, như sắp xoắn lại với nhau ấy.“Anh ngồi xuống đi.” Đàm Hi hiển nhiên đã quên một cánh tay khác đang cắm kim truyền nước, làm bộ kéo ống tay áo của anh, suýt chút nữa làm máu chảy ngược trở lại.“Ngồi yên đi!”“Anh đừng đứng mà, em ngẩng đầu rất mỏi, đau cổ...”“Đúng là lắm yêu cầu thật.” Tuy nói vậy nhưng thân thể lại rất nghe lời, ngoan ngoãn ngồi xuống cạnh Hi quay đầu đi, gác lên vai anh, “Anh ăn cơm em mang cho chưa?”“Rồi.”“Hương vị thế nào?”“Không tệ.”Đàm Hi bĩu môi “Anh phải nói là rất thơm.”“Ừ, rất thơm.”“Vậy...” Con ngươi đen láy đảo loạn, “Anh ăn no chưa?”“Lửng dạ.”“Em nhớ rõ là mang rất nhiều thức ăn mà...”“Ăn được một nửa, sau đó chạy thẳng tới bệnh viện.”Đàm Hi lè lưỡi.“Anh... Giờ có muốn đi ăn cái gì không?”“Không cần.”“Vậy cũng không cần uống nước à?”“Không cần.”“Anh có đi toilet không?”“Sao, muốn đưa anh đi à?”“Đồ lưu manh.”Đàm Hi lòng vòng một hồi, cái gì nên hỏi cũng đã hỏi hết, người đàn ông vẫn trả lời từng câu một, cực kỳ kiên cùng, cô đã nói xong hết những gì có thể nói rồi mà Lục Chinh vẫn bày ra bộ dáng không nóng không lạnh kia.“Khát không?” Anh hỏi, “Có muốn ôm một cốc nước, vừa uống vừa nói, chờ xem đến cuối cùng em có thể lảng sang được chuyện khác nữa không?”Ực-Đàm Hi suy sụp, “Hì hì, anh nói gì thế...” Nụ cười hơi xấu hổ, ánh mắt chột dạ.“Nhóc con, biết tại sao người đánh cá khi thu lưới lại không vội vàng xách cá lên bờ không?” Bàn tay đặt lên vai cô, nhẹ nhàng vuốt Hi mặc áo ngắn tay, cũng không biết vô tình hay cố ý mà người đàn ông lại hơi kéo tay áo hình lá sen của cô lên, để da thịt chạm vào giác hơi chai sần truyền ra từ bàn tay của anh khiến da đầu Đàm Hi tê dại, eo nhỏ lập tức mềm nhũn, toàn bộ cơ thể như muốn hóa thành nước.“Tại... tại sao?” Cô cắn đàn ông thở dài “Bởi vì, người đánh cá muốn nhìn thấy cá giãy giụa hấp hối trong lưới.”Đàm Hi dừng lại, lập tức hiểu ra, “Anh cố ý nhìn em diễn trò chứ gì?”“Biểu diễn rất xuất sắc. Còn có chiêu thức gì, cứ việc bày hết ra đây.”“Anh!”“Nhóc con, em tránh đông tránh tây cũng không tránh thoát được đâu! Nói đi, vết thương của em là thế nào?” Giọng lập tức lạnh Hi nhụt chí, lão già chết tiệt này quả thực là xấu xa đến không chấp nhận được!Lục Chinh hừ lạnh, cũng không giả vờ nữa mà lập tức trầm mặt “Nói chuyện!”Thiếu nữ run rẩy toàn nhiên, không nên ảo tưởng con sư tử hung tàn có thể hiền hòa được, nếu ngày nào đó nó thực sự tỏ ra hiền hòa, vậy thì không nghi ngờ gì nữa, chắc chắn là giả vờ để dụ địch rồi!“Ngoài ý muốn.”Vốn dĩ, cô chẳng có việc gì, không ngờ chụp viên gạch thôi cũng bị cọ vào lưỡi dao, không phải ngoài ý muốn thì là gì?“Đừng có lừa anh.”“Thật mà, em thề, tuyệt đối không nói dối nửa lời!”“Được, vậy anh hỏi em, tại sao em không đợi anh? Trên đường rời đi đã làm gì hả?” Ánh mắt sắc bén, mắt sáng như đuốc.“Chẳng phải anh bận họp ư... Hơn nữa, em quên mang theo điện thoại, không thể cứ ngồi chờ mốc meo ở đó được đúng không?”“Thế nên em liền đi ra ngoài tìm dao à?”“Đã bảo là ngoài ý muốn rồi mà, em có ngu đâu, sao có thể vô duyên vô cớ đi tìm chết được?”“Em cũng biết là tìm chết ư?” Người đàn ông nghiến răng, “Vừa rồi còn muốn chạy? Rút kim tiêm? Đàm Hi, em có tin anh...”Híp mắt, ngẩng đầu, “Anh làm gì?”“Anh giết chết em.”Thiếu nữ hít mũi, lẩm bẩm một câu mà Lục Chinh không nghe rõ lắm.“Em nói gì hả?”Môi mắt thiếu nữ lại cong lên, rúc vào trong ngực anh, “Nếu đổi thành ở trên giường trong phòng ngủ, em cũng không ngại đâu...”“Con cún này! Em...” Lục Chinh tức giận đến nghẹn lời, không thể nói được gì điều, ngay sau đó anh lại nhìn thấy ngay đôi mắt âm thầm đắc ý của người nào đó, lập tức giận giữ, duỗi tay túm lấy vai Hi né tránh, dùng tay chắn theo bản năng, lại bị anh mạnh mẽ gạt đi.“A...” Kêu rên một tiếng, sắc mặt lập tức trắng bệch.“Sao thế?”“Đau...” Đàm Hi ngửa ra sau, vẫn duy trì tư thế bị đẩy ra, mà cổ tay vừa lúc bị đập lên thành Chinh giơ tay đỡ cô.“Đừng động vào!” Đàm Hi lắc đầu, một màn nước lấp lánh trong hốc mắt, cắn răng, chậm rãi giữ lấy tay lật trở băng gạc trắng tinh nổi lên một tầng máu đỏ, trong mắt người đàn ông liền nổi lên sự hối hận và tràn ngập đau lòng.“A Chinh...” Khuôn mặt thiếu nữ trắng bệch, mắt đỏ bừng, nhệch miệng nhưng vẫn không khóc lên.“Ngoan, anh đi gọi Thiệu Huân.”Mười phút Thiệu Huân cuốn xong vòng băng gạc cuối cùng liền thu tay lại, đứng dậy, thu dọn một đống chai lọ vại Hi ngồi dựa vào đầu giường, tay trái vẫn đang cắm kim truyền đó không xa, trước cửa sổ, một thân ảnh cao lớn đứng lù lù, thấy băng bó xong rồi mới thầm thở phào một hơi.“Tay của tôi... sẽ không sao chứ?” Đàm Hi cắn môi, ánh mắt lo Thiệu Huân vẫn lạnh mặt, không nói câu bác sĩ, anh ta ghét nhất những bệnh nhân không phối hợp, mà Đàm Hi chính là tiêu biểu.“Chẳng lẽ thật sự hỏng rồi? Không được... tôi còn cần tay để vẽ tranh nữa...”Lục Chinh cũng nhìn anh ta chằm chằm.“Tạm thời không thành vấn đề. Nhưng nếu cô còn tiếp tục hành hạ nó thì tôi cũng chẳng có cách nào đảm bảo hết.”Thần kinh căng thẳng của Đàm Hi lập tức thả lỏng. Nói thật, khi miệng vết thương đập vào thành giường, cơn đau bất chợt ập tới làm cô kinh hoảng, thậm chí còn không biết phải làm thế nào.“Không hành hạ nữa, tôi nhất định sẽ bảo vệ nó thật tốt...”Bàng Thiệu Huân hừ một tiếng, động tác trên tay vẫn không dừng, xử lí xong rồi mới nói “Tôi ra ngoài đây.”“Tôi đi cùng cậu.”Hai người đàn ông nối gót nhau ra cửa được khép Hi ngáp một cái, mí mắt dần rũ hành lang, hai người đàn ông cao lớn đứng đối diện nhau.“Tay cô ấy làm sao thế?” Lục Chinh kẹp thuốc lá, khói thuốc lượn lờ làm mặt mày như chìm trong sương mờ.“Cậu hỏi tôi thì tôi biết hỏi ai?” Bàng Thiệu Huân thấy hơi buồn cười, “Cậu chỉ là họ hàng thôi, có phải quan tâm hơi quá rồi không?”Đừng nói là vợ của cháu trai, dù là thằng cháu trai Tần Thiên Lâm thì cũng chưa thấy cậu ta để bụng như thế bao phải là...Bàng Thiệu Huân kinh hãi giật mình, giây tiếp theo liền quyết đoán dập tắt suy nghĩ hoang đường cũng có thể nhưng Lục Chinh lại khác, sự lý trí và chính trực của cậu ta sẽ tuyệt đối không cho phép bản thân mình bước qua ranh giới dù, đó là một cô gái rất dụ người...Lục Chinh không nói giờ, thân phận của anh không chỉ là họ hàng Tình nhân? Bạn trai?Trước khi gặp được Đàm Hi, Lục Chinh chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày mình bị một đứa nhóc điên khùng ăn sạch sẽ như thế này.“Có điều, có một người đàn ông tới cùng cô ấy.” Bàng Thiệu Huân lại nhớ tới tên lưu manh kia.“Ai?” Đầu ngón tay kẹp điếu thuốc run lên, tàn thuốc cũng bị chấn động mà rơi xuống.“Nhìn có vẻ như là một tên du côn, có điều lại vô cùng đẹp trai.”Lục Chinh nhíu mày.“Đúng rồi, tôi nghe nói cô ấy đã dọn ra khỏi Tần gia, có chuyện gì thế?”“Cãi nhau.”Bàng Thiệu Huân bĩu môi, “Càng ngày tôi càng không hiểu nổi người của Tần gia đó, cậu nói xem có phải gã Tần Thiên Lâm đó bị úng não rồi không? Sao có thể vừa mắt cọng giá đỗ Đàm Hi này chứ? Chẳng lẽ... hắn thực sự có sở thích với trẻ con à?”Nói xong liền phì cười, nhưng đưa mắt nhìn sang người đối diện thì thấy sắc mặt người nọ căng thẳng, hình như rất không vui.“A Chinh, cậu không trách tôi đấy chứ?”“Trách cậu cái gì?” Anh hút một hơi Thiệu Huân mở một cánh cửa sổ ra để mùi thuốc tan vào không khí, “Trách tôi tự chủ trương, hại cậu chọc phải một mối phiền lớn như thế.”Nghe thế, người kia liền cười nhạt, “Đúng là rất phiền toái.”Bàng Thiệu Huân cứ cảm thấy lời này còn có ẩn ý gì đó, nhưng suy nghĩ cẩn thận thì lại chẳng thấy có vấn đề gì cả.“Vậy cậu định làm thế nào nữa đây? Hay là gọi Tần gia tới đón người về đi.”Anh ta không quen biết gì nhà đó nên cũng sẽ không có số điện thoại của ai cả, nếu không cũng đã không gọi cho Lục Chinh.“Tạm thời không cần.” Tắt thuốc, ném ra ngoài cửa sổ.“Vết thương của cô ấy không nghiêm trọng lắm, truyền xong nước là có thể về, cậu...”“Tôi vào xem thế nào.” Nói xong, xoay người rời Thiệu Huân đứng nguyên tại chỗ, sau một lúc lâu mới áp xuống được cảm giác quỷ quái trong lòng, vừa đi vừa lẩm bẩm.“Tên này học được trò xen vào việc của người khác từ khi nào vậy...”Khi Lục Chinh quay lại phòng bệnh thì Đàm Hi đã ngủ rồi, khuôn mặt nhỏ trắng nõn cực kỳ an ngồi xuống mép giường, lặng lẽ ngắm nhìn cô, đột nhiên phát hiện ra dường như mình vẫn chẳng hiểu gì về cô đầu tiên gặp mặt, cô ấy nhìn “thằng em” của anh, không những không biết xấu hổ mà còn bình luận từ đầu tới đó, là vô số thủ đoạn trêu chọc của cô, ùn ùn không dứt, cứ không biết tốt xấu mà lượn lờ trước mắt anh, đánh không đi, mắng không nghe, mỗi lần anh tức giận đến ngứa răng thì cô lại cười cực kỳ vô tư, thoải mái.“Em ấy...” Nuôi một đứa con gái còn chẳng nhọc lòng như thế.“Ưm...” Lông mi run rẩy, thiếu nữ chép miệng, định giơ tay ra vặn mình nhưng Lục Chinh đã nhanh tay lẹ mắt đè lại.“Đừng động nữa.”“Ơ? Sao em lại ngủ rồi?” Đàm Hi chớp mắt, sương mù mênh Chinh đặt tay cô sang một bên, ánh mắt lộ vẻ cảnh cáo “Đừng động đậy.”“Cậu, cháu đau...”“Ừ.”“Lục Chinh, em nói là em đau!”“Rồi sao?”“Anh đừng tức giận nữa có được không?”“Anh không tức giận.”“Có! Vừa rồi còn muốn động tay chân với em.”“Đó là do em quá đáng!”Đàm Hi bĩu môi, trong mắt lộ ra vẻ uất mắt người đàn ông lập tức mềm nhũn “Được rồi, anh không tức giận. Có muốn uống nước không?”Lắc đầu.“Em ấy, chẳng bao giờ làm người ta yên lòng được.” Có một chút bất đắc dĩ.“Chẳng phải là cho anh tìm cơ hội thể hiện sao?”“Em còn cãi cùn à?” Rõ ràng là tức giận tới đau cả gan mà lại không nỡ nổi rồi chỉ mới nổi giận một tí đã khiến Đàm Hi phải chịu khổ, anh chẳng dám làm lần thứ hai nữa.“Nếu ngày nào đó em làm anh bớt lo thì anh cứ ở một bên khóc đi!”Người đàn ông nhướng mày, “Đây là luận điệu gì hả?”Đàm Hi hơi dịch tay trái về đằng trước, cẩn thận để không đè lên kim tiêm, “Thất thần làm gì? Đưa tay đây.”Lục Chinh đặt tay lên tay cô, bật cười bất đắc dĩ, “Em lại muốn giở trò gì...”Cô chậm rãi mở miệng, rõ ràng là giọng điệu vui đùa nhưng lại có vẻ rất nghiêm túc-“Nếu một ngày nào đó em không gây sự với anh, không làm phiền anh, không lăn lộn anh thì chứng minh em không còn yêu nữa...”Chỉ có người không thân mới sợ làm phiền tới đối phương mà thôi. Nàng Dâu Cực Phẩm Chương 992 Lục chinh tôi đ y không thèm Du Nhân 05/11/2018 Chạy một mạch như điện tới bãi đỗ xe. Lục Chinh đứng giữa bãi xe, mờ mịt nhìn khắp xung quanh. Không thấy... Vẫn không thấy... Hoàn toàn không thấy... Đột nhiên, anh cắn chặt răng, tay nắm thành nắm đấm. Đồ chó con! Có tí tẹo ấm ức thế này mà cũng không chịu nổi, vậy anh mong nhớ ngày đêm năm năm qua thì sao chú? Ánh mắt người đàn ông dần trở nên ảm đạm rồi chuyển thành lạnh lẽo. Tới thời điểm quan trọng, anh vẫn bị cô lựa chọn vứt bỏ rồi ư? Nụ cười trào phúng hiện lên khóe môi. Người đàn ông đứng thẳng trong yên lặng, bóng dáng cổ đơn. “Lục Tổng, giờ anh còn muốn giả vờ không quen biết với em nữa không?” Đàm Hi đứng phía sau Lục Chinh, sự chua xót trong lòng cũng chẳng thua kém gì anh, có điều cô vẫn mang nụ cười trên mặt, không thể nào che giấu được sự vui sướng khi gặp lại sau bao nhiêu năm trời. Thân mình người đàn ông cứng đờ. “Đã không quen biết thì anh còn đuổi theo ra đây làm gì?” “Đại Điểm Điểm.” Đàm Hi tiến lên, ôm chặt lấy anh từ sau lưng, cánh tay quấn chặt lấy bụng người đàn ông, dường như chỉ cần thả lỏng ra thì anh sẽ lập tức trốn mất, “Em không từ bỏ anh, chưa bao giờ.” Lục Chinh không nói gì nhưng Đàm Hi có thể cảm nhận được thân thể nóng cháy trong vòng tay mình càng lúc càng cứng đờ. “Thực xin lỗi...” Năm đó không nên đi luôn, giờ cũng không nên xuất hiện mà không báo trước thế này. Đàm Hi đột nhiên nghĩ tới cái gì, trong mắt hiện lên sự dịu dàng, âm thanh cũng trở nên nhẹ nhàng hơn, “Đại Điểm Điểm, em có quà tặng cho anh, đó là con...” “Không cần.” Một đòn thật mạnh. Đồng tử Đàm Hi hơi co lại. “Còn nữa, buông tay.” Đòn thứ hai. Cô rũ mắt, hai cánh tay đang ôm chặt bụng người đàn ông dần buông lỏng ra. Anh tranh thoát, xoay người, ánh mắt lạnh lùng và sâu thẳm, “Nhìn tôi.” Đàm Hi chậm rãi ngước mắt nhìn lên. Bốn mắt nhìn nhau, như có thể tiến sâu vào trong linh hồn của đối phương. “Đàm Hi.” Năm năm, rốt cuộc cái tên này cũng được anh nói ra lần nữa, “Cô nghĩ tôi là cái gì hả? Một thứ rách nát muốn dùng là dùng, muốn ném là ném; hay là cô cảm thấy đã nắm được thóp của tôi rồi nên cứ thế tiêu xài chân tâm của một người đàn ông không kiêng nể gì như thế?” “Năm năm không gặp, đúng là cô càng ngày càng tiến bộ đấy.” Ánh mắt mỉa mai, nụ cười trào phúng. “Em không hề.” Cô nghe thấy giọng mình vô cùng bình tĩnh, thử hỏi, làm gì có người phụ nữ nào sẽ sinh con cho “thứ rách nát” chứ? “Cô tưởng năm đó cô đi là thành toàn cho tôi à? Đàm Hi, mẹ kiếp, tôi nói cho cô biết, Lục Chinh tôi... không, thèm! Lúc cô làm chuyện này có từng hỏi ý kiến của tôi chưa?” Nụ cười lạnh đập vào mắt cô “Không hề. Nếu cô chịu nói rõ ra thì chúng ta đã không như ngày hôm nay!” Hết thảy những chuyện này đều là cô tự mình quyết định. Cũng chưa từng hỏi xem rốt cuộc anh nghĩ như thế nào. “Suốt năm năm trời, hơn một nghìn ngày đêm, có đôi khi tôi thật sự rất muốn hận cô!” Nhưng cũng chỉ là muốn mà thôi... Rốt cuộc đã yêu sâu nặng như thế, cho dù có hận thì cũng dần trở nên yếu đuối và nhạt nhòa. Đàm Hi chỉ nghe thấy chữ “hận”, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch, mọi sự chắc chắn đều trở thành trò cười. Anh hận cô... Ba chữ, đủ để đánh nát mọi kiêu ngạo và tự tin, tín ngưỡng mà cố gìn giữ suốt năm năm trời ẩm ẩm sụp đổ. Em đã trở nên tốt hơn, mà anh lại chẳng còn đứng ở chỗ cũ nữa. “Em gái, đã về rồi đấy à?” Hàn Sóc đang chơi game cùng con trai mình và hai chị em Ngô Hạ, A Lưu. Ba đứa trẻ đấu tranh anh dũng, luôn miệng gào đánh đánh giết giết. Đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân liền quay đầu lại nhìn theo bản năng, chỉ thấy Đàm Hi đi vào với vẻ mặt mệt mỏi. Ngộ Hạ nhìn thấy mommy thì nhào lên như con chim non, “Mommy! Mommy! Trò chơi ở nhà mẹ nuôi hay lắm! Con đã vượt qua ải mười lăm rồi đấy, có giỏi không ạ?” “Giỏi lắm.” Đáp lại là một tràng cười ríu rít của cô bé con. Đàm Hi dặn dò hai đứa trẻ xong liền đi lên lầu, bóng dáng không đường hoàng, tự tin như lúc sáng khi rời đi nữa, ngược lại khá là cô quạnh. Hàn Sóc như suy tư gì đó. Đợi đến khi Đàm Hi biến mất sau khúc rẽ rồi, Hàn Sóc mới buồng máy chơi game ra, đứng dậy, “Ba đứa các con chơi ngoan nhé. A Thận là anh, phải nhường các em đấy, biết chưa?” Tiểu A Thận, “Con biết rồi, mommy.” “Ừ, ngoan lắm!” Hàn Sóc xoay người đi ra ngoài ban công, lấy điện thoại, nhanh chóng bấm gọi một dãy số. Đầu bên kia nghe máy rất nhanh, “Cô chủ.” “Scarlett, tôi hỏi anh, hôm nay ba tôi và tổng giám đốc của tập đoàn CK bàn bạc công việc thế nào rồi?” “Không tốt cho lắm.” Nhíu mày, “Tình hình cụ thể thế nào?” “Vốn dĩ Tổng giám đốc và người đại diện của Lục Thị nói chuyện với nhau rất vui vẻ, không ngờ đến khi người của CK tới liền hỏng luôn.” “Lục Thị?” “Đúng thế, chính là chủ đầu tư dự án Sơn Thủy Danh Đô.” “Lục Thị nào thế?” “Đương nhiên là Lục Thị thủ đô rồi. Ngoài Lục Thị này ra, còn có Lục Thị nào đáng để Hàn tổng lao tâm tổn sức nữa chứ...” “Nói rõ tình hình cụ thể xem nào, tại sao buổi họp lại hỏng?” “Chuyện này tôi cũng không rõ ràng lắm... Lúc đó, trong phòng họp chỉ có ba người Hàn Tổng, Lục Tổng và Đàm Tổng thôi.” “Tôi biết rồi.” Hàn Sóc cúp máy, đứng trên ban công đón gió, trong đáy mắt lộ ra vẻ trầm tư. Sau một lúc lâu, khẽ thở dài... “Rồi, lại có trò hay để xem rồi.” Lục Chinh, Đàm Hi, trước giờ cô chưa từng nghĩ hai người này sẽ chia tay nhau, năm đó đã là như thế, giờ cô vẫn cứ tin tưởng vững chắc như vậy. Cùng lúc này, Đàm Hi đứng trước cửa sổ sát đất. Nắng gay gắt hắt vào trong nhà làm cho sắc mặt vốn dĩ trắng bệch của cô nổi lên một tầng đỏ ửng. Tay chân cũng theo đó nóng dần lên, Cơn đau cũng dần dần bình phục lại. [Đàm Hi, mẹ kiếp, tôi nói cho cô biết, Lục Chinh tôi... không, thèm! Lúc cô làm chuyện này có từng hỏi ý kiến của tôi chưa? Cô chỉ cảm thấy là tôi cần gì đó nhưng trước giờ chưa từng hỏi tôi có thực sự muốn hay không...] Tiếng gầm thét đầy tức giận của người đàn ông đến giờ vẫn còn văng vẳng bên tai. Bạn đang đọc truyện trên

đàm hi lục chinh